"Cuộc đời này dù ngắn nỗi nhớ quá dài"

Có những điều em chẳng bao giờ nói ra

Có những điều em chẳng bao giờ nói ra
Bởi vì anh rồi cũng đi về nơi khác
Nơi mà em dù có vô tình đi lạc
Cũng chẳng thể cố tình bước tới bên anh.

Có một ngày em đi qua ô cửa sổ màu xanh
Nghe thấp thoáng câu chuyện vui chưa bao giờ dứt
Mỗi buổi hẹn hò như lần cuối mình gặp
Những nụ cười đó – em gấp lại – giữ cho anh.

Nhưng cảm xúc trong lành ấy thật quá mong manh
Như cơn mưa rào thoáng qua rồi chợt tạnh
Em viết thành thơ, thành kỉ niệm
Để mang mưa rào ấy – về theo anh.

Em vẫn cười anh đi vui anh nhé
Chẳng việc gì phải khóc lóc phải không anh?
Ở trong em, anh là người tình của nỗi nhớ
Là một phần kí ức của thanh xuân

Huong Thao Flower

Kết quả hình ảnh cho plane paper

“Để lỡ ngày sau khi ta gặp nhau

Còn đôi chút yên vui ngày nào..  Xin mình mãi gọi thầm tên nhau”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.