ĐI LÀM
Sáng thức dậy ở giữa một cơn mưa
Tôi ước mình ngủ nướng thêm chút nữa
Nhưng cuộc đời đâu có sự chọn lựa
Tôi thức dậy, cầm ô đến chỗ làm.
Sáng thức dậy ở giữa một cơn giông
Thời tiết bảo triều cường lên, lũ lụt
Trong khoảnh khắc tôi đắn đo một chút:
Trời chưa sập, chắc vẫn phải đi làm ?
Sáng thức dậy ôm nhiều nỗi âu lo
Những nỗi buồn không tên dài đăng đẳng
Dù đêm qua đau lòng hay thức trắng
Ngày hôm nay vẫn phải dậy đi làm.
Sáng thức dậy ở trong gió mùa hè
Nắng râm ran, tiếng ve kêu inh ỏi
Tâm hồn tôi hôm nay thêm chật chội
Trời vào hạ… tất nhiên phải đi làm.
Trời nắng, trời mưa, phải đi làm
Lười biếng, lòng đau, phải đi làm
Trưởng thành là sống có trách nhiệm
Ngủ đi, sáng mai dậy đi làm.
Huong Thao Flower
Gửi đến tôi vào một ngày mỏi mệt
Gửi đến tôi của những ngày mỏi mệt
Hãy nhớ lại vì sao mình bắt đầu
Khu rừng nào cũng chông gai thử thách
Đến cuối cùng mới hái được quả dâu.
Gửi đến tôi của những ngày ấm ức
Khi sự đời đầy vô lý, bất công
Kệ nó đi, vì vẫn cần phải sống
Đừng chờ mong ai thay đổi vì mình.
Gửi đến tôi của những ngày lặng thinh
Hành trình dài cũng có lúc vô vị
Chân đã mỏi thì dừng lại một tí
Lòng đã quyết, xin hãy đừng hoài nghi.
Huong Thao Flower
Giá mà hôm ấy lúc chia tay
Giá mà hôm ấy lúc chia tay
Đã mỉm cười cho những lời sau cuối
Giá mà hôm ấy không níu lấy
Hai đứa nhẹ nhàng, cứ vậy mà buông xuôi.
Giá hôm ấy, sau một giấc ngủ vùi
Mình tỉnh dậy và chẳng còn khóc nữa
Mặc chiếc đầm hoa dịu dàng mở cửa
Đến gặp người, đi hết những yêu thương.
Giá mình biết hôm ấy là cuối đường
Sẽ không cần than trách hay hờn giận
Thì mình đã không buông lời tàn nhẫn
Để về sau, mãi vướng bận trong lòng.
Những ngày trẻ người ta thật cạn nông
Nghĩ rằng mình là nỗi đau duy nhất
Quên mất người yêu thương mình chân thật
Mãi sau này, day dứt … câu cảm ơn.
Huong Thao Flower
Khi chia tay, người ta hay oán trách về những nỗi đau nhưng lại quên rằng mình đã hạnh phúc bao nhiêu và nhận nhiều như thế nào trong ngần ấy tháng năm đó. Có khi nào bạn nghĩ mình sẽ quay lại ngày đó, và nói lời chia tay, theo một cách khác : )
Những lời nói dối nhỏ
Mình nói mình F0
Bạn giật mình tỉnh dậy
Mình cười bảo đùa đấy
Bạn chạy đến xoa đầu.
Mình nói mình phát cáu
Bạn chẳng hiểu vì sao
Mình cười bảo đùa đấy
Bạn nhẹ nhõm thở phào.
Mình nói mình đã thử
Uống bia với rượu đào
Nhưng giờ bạn đã biết
Về ngày cá tháng tư.
Mình khen bạn thật đẹp
Như là Song Jong Ki
Chỉ mập hơn chục kí
Bạn cười hỏi thiệt hông
Mình bảo đến mùa đông
Mình phải đi du học
Cứ thế bạn oà khóc
Dỗ hoài, cũng chẳng xong.
Những lời nói dối nhỏ
Đôi khi cũng hoang đường
Đôi khi bất bình thường
Nhưng mà cũng dễ thương.
Huong Thao Flower
Thơ cá tháng tư
Đứa trẻ không có ô
Đứa trẻ không có ô
Một mình khi mưa tới
Không có ai chờ đợi
Giữa bầu trời gió giông.
Đứa trẻ chẳng trông mong
Một bàn tay che chở
Một mình nó xoay xở
Thời gian, cũng quen dần.
Vài lần nó tủi thân
Nhìn núi này núi nọ
Thấy vài người ở đó
Có cần cố mấy đâu.
Đứa trẻ ngã rướm máu
Chẳng biết có nên đau
Người ta vờ thăm hỏi
Nó chẳng dám gật đầu.
Đứa trẻ phải tự khâu
Vết thương, trong bóng tối
Con đường dễ lạc lối
Đôi chân đã mỏi nhừ.
Đứa trẻ tiếp tục thử
Vấp ngã rồi đứng lên
Giữa cuộc đời chông chênh
Mưa phùn và bão tố.
Đứa trẻ không có ô
Huong Thao Flower
Trái đất phức tạp ha
Trái đất phức tạp ha
Nhiều điều mình không hiểu
Có điều gì cam chịu
Sao cứ phải nghiêng mình.
Trái đất phức tạp ha
Ba phần tư là nước
Là do kẻ sướt mướt
Khóc giữa trời mưa giông.
Trái đất thích cuồng ngông
Giữa ngân hà xoay mãi
Chẳng một lần dừng lại
Chậm rãi và khoan thai.
Trái đất chỉ toàn sắt
Nên mặt người lạnh tanh
Làm sao thấy ánh nắng
Giữa cuộc đời dao găm.
Trái đất bốn tỉ năm
Sống cũng lâu rồi đó
Vậy mà còn chưa rõ
Làm sao để hoà bình.
Huong Thao Flower

Có những ngày bỗng nhiên sống rất chậm
Có những ngày bỗng nhiên sống rất chậm
Cứ an yên như thế ở bên lề
À cuộc đời cũng có một chỗ trú
Cứ là mình, không cần phải quá chăm.
Có những ngày bỗng nhiên rất bình dị
Chẳng phấn son, lipstick, eyeliner
Chẳng để tâm ai săm soi để ý
Ngồi đó hoài, viết mãi những bài thơ.
Có những ngày tự nhiên muốn ơ hờ
Chặn cuộc gọi và vài ba tin nhắn
Có những ngày tự nhiên muốn lẳng lặng
Vặn volume điện thoại đến tận cùng.
Có những ngày tự nhiên muốn làm nũng
Muốn một người rộng lượng để bao dung
Sẽ thấu cho những điều mình chẳng hiểu
Ngày hôm ấy bỗng nhiên đẹp lạ lùng.
Huong Thao Flower
Năm mới chúc Tết văn minh
Năm mới chúc Tết văn minh
Chẳng ai lại hỏi gia đình – chồng con
Quá thì hay vẫn còn son
Năm mới ai hỏi chồng con – gia đình.
Gặp nhau thì cứ khen xinh
Chúc nhau thật dạ an bình một năm
Lời chúc xuất phát từ tâm
Chẳng cần màu sắc âm thầm, cũng thương.
Đừng hỏi về những lẽ thường
Đâu phải ai cũng … “bình thường” giống nhau
Chúc người cho những ngày sau
Ước mơ đạt được , gật đầu chịu ngay.
Huong Thao Flower
Thơ chúc Tết
Quay lưng với cuộc đời
Có nhiều lần cuộc đời kì cục lắm
Tự dưng rằng xô mình ngã ui da
Đứng lên rồi, hỏi rằng mình có giận
Mình quen rồi, đời như thế đó mà.
Biết làm gì để lòng này an dạ
Mình xin thôi từ chối hiểu cuộc đời
Quay lưng đi, trái tim lại thanh thản
Quay luôn đầu, lại thấy quá bình an.
Huong Thao Flower
Quay lưng với cuộc đời –

Mặt trời nhỏ trong tim
Em ơi mình đã lớn
Đời không phải màu hồng
Nên em đừng thất vọng
Thế có xá gì đâu.
Em ơi sau cơn mưa
Mấy khi có cầu vồng
Nên em đừng hi vọng
Chỉ một mình ướt mem.
Em ơi bàn tay mềm
Để nâng những bông hoa
Không phải để níu kéo
Thứ gọi là “người ta”.
Nếu không có ai chờ
Xin em cũng đừng đợi
Đừng gởi những vời vợi
Lên trời, không ai nghe.
Em ơi mặt trời nhỏ
Luôn có ở trong tim
Tự mình cũng ấm áp
Không cần phải đi tìm.
Huong Thao Flower
Tặng người bạn ☘️

Vì em quá khó hiểu
Vì em thích bóng tối
Anh đem giấu bầu trời
Thế mà em lại dỗi :
Anh lạnh lẽo mùa đông…
Vì em sợ gai đâm
Anh chẳng tặng hoa hồng
Em bảo mình buồn lắm
Thích một người vô tâm…
Vì em ghét đắng cay
Anh mang về bánh ngọt
Em bảo anh nịnh hót
Muốn làm em béo đây…
Vì em thích màu xanh
Anh bay lên bầu trời
Em bảo màu xanh lá
Anh một mình chơi vơi…
Vì em bảo thích anh
Anh đứng chờ ở đó
Em buồn không thích nữa
Bảo anh hãy tự do…
Huong Thao Flower
Tôi từng đọc một câu như thế này:
Đàn ông khó hiểu vì họ không nói ra những điều họ đang nghĩ
Phụ nữ khó hiểu vì họ không hiểu mình đang nghĩ gì.

Những người khó hiểu
Có những người vì sao quá khó hiểu
Ở trong họ chất chứa thật nhiều điều
Đôi lần muốn đưa tay về phía họ
Rồi dừng lại, vì thấy sợ bao nhiêu.
Có những người dù dùng cả trái tim
Cũng không thể và không sao hiểu họ
Có những điều chắc là lớn lao lắm
Họ không nói, bắt mình phải đi tìm …
Có những ngày tự nhiên họ im lìm
Chẳng nói gì, cứ thế mà dửng dưng
Hay là họ có những điều khó nói
Mình muốn hỏi, nhưng rồi cứ ngập ngừng.
Có những người chất chứa cả đại dương
Ở bên trong, những luồng nước ngược dòng
Còn một người chỉ như chiếc lá nhỏ
Thả lòng mình ở giữa một dòng sông.
Mà dòng sông lúc nào cũng như vậy
Trôi lững lờ – quên mất mình là ai
Đến tận cùng vẫn đi về biển lớn
Tan mất mình, cuốn vào lòng đại dương…
Huong Thao Flower

Hôm nào tôi muốn thử lười biếng giữa mùa hè
Hôm nào tôi muốn thử
Lười biếng giữa mùa hè
Trốn việc đi đây đó
Làm một đứa trẻ hư.
Tôi muốn nằm trên cỏ
Tưởng mình là hoa vàng
Một ngày trời lộng gió
Lơ lửng giữa trời hoang.
Tôi muốn làm chiếc lá
Rung động ở trên cành
Say mê bầu trời lớn
Quên mình cũng phải xanh.
Hôm nào tôi muốn thử
Nói ra hết lòng mình
Đời mà, đâu mấy dịp
“Đầu thú” trước bình minh.
Hôm nào tôi muốn thử
Biến mất giữa cuộc đời
Xem có ai chờ đợi
Hay ngày về chơi vơi…
Huong Thao Flower

Thì ra không phải cứ cuồng si
Thì ra không phải chỉ cần mưa
Cỏ cây mọc lên sẽ xanh tốt
Không phải ai cũng thích điều đột ngột
Sỏi đá khô cằn – riết cũng thành quen.
Thì ra không phải qua thanh xuân
Người ta sẽ bớt ngu ngơ và dại dột
Chỉ là thôi tin vào lời thề thốt
Và âm thầm bước qua những buồn đau.
Thì ra không phải cứ gần nhau
Lòng sẽ an yên không thấy nhớ
Bởi vì gần nhau lại lo sợ
Sợ mình tỉnh dậy giữa giấc mơ.
“Thì ra không phải cứ cuồng si”
Là chạm được trái tim của người khác
Bởi vì người yêu bằng lí trí
Còn mình cuồng dại,
phải quay đi …
Thì ra không phải cứ quay đi
Là có thể quên, là xoá hết …
Huong Thao Flower
Từ ý tưởng của Du Phong

Lớn rồi mà cứ khóc nhè
Lớn rồi mà cứ khóc nhè
Lớn rồi cứ đợi mùa hè đi chơi
Lớn rồi cứ thích đi bơi
Lớn rồi mà chẳng hiểu đời đến đâu.
Lớn rồi vẫn thích kem dâu
Lớn rồi vẫn thích mưa ngâu đầu mùa
Lớn rồi cứ thích vui đùa
Lớn mà chẳng thích a dua với đời.
Lớn mà chỉ nói chỉ cười
Chỉ đem bánh kẹo cho người mình thương.
Huong Thao Flower
Lớn rồi mà cứ khóc nhè –

Happy children’s day
Những đứa lạc lối
Có mấy đứa lạc lối
Ngơ ngác giữa cuộc đời
Không theo kịp xã hội
Một mình mình tự trôi.
Có mấy lúc tự hỏi
Không hiểu họ nói gì
Mà thôi, sao hiểu nổi
Đầu mình – có cái chi…
Và như thế lỗi nhịp
Bằng một cách thần kì
Mình cứ sống so deep
Giữa dòng đời thị phi.
Thôi thì lỡ lạc lối
Đành mặc kệ cuộc đời
Tự tạo một xã hội
Một mình mình cũng vui.
Nếu mà bạn thấy mệt
Vào thế giới của mình
Cho dù hơi lạc hậu
Nhưng mà không thiệt đâu.
Nếu không thấy cái xấu
Cuộc sống toàn màu hồng
Thích lừa mình như vậy
Thích được sống an lòng.
Mình biết mình lạc lõng
Ở giữa một đám đông
Như một cây cỏ dại
Ở giữa một cánh đồng.
Mình vẫn thấy thật vui
Khi trời mưa ướt nhẹp
Tự nghĩ đời tươi đẹp
Nên mình phải đẹp tươi.
Đầu mình có tí tẹo
Bạn chiếm cũng khá nhiều
Thế nên sao mình hiểu
Những điều thật lớn lao.
Mình về hái lá thơm
Ở trong vườn bát ngát
Về nằm nghe bài nhạc
Trốn trong chăn cuộn tròn.
Huong Thao Flower
- Có mấy đứa lạc lối giữa đời –
Trên trời có một đám mây
Trên trời có một đám mây
Trút vào nước mắt chất đầy thành mưa.
Mưa buồn lại thích dây dưa
Tự dưng gửi gắm ban trưa nỗi niềm.
Mưa thấm vào đất im lìm
Mà người không thấy – vẫn tìm mưa tuôn.
Em gieo trong đất nỗi buồn
Anh đi qua lại nỗi buồn thành hai.
Vì em quên mất đúng sai
Lỡ lời nhắn gửi một vài nhớ thương.
Huong Thao Flower

Có những ngày bỗng thấy mình mềm nhũn – Lười
Có những ngày bỗng thấy mình mềm nhũn
Trôi lênh đênh giữa cuộc sống dập dìu
Như con mực vắt khô từng giọt nước
Rồi đem phơi một hai cái nắng chiều.
Có những ngày bỗng thấy mình ỉu xìu
Hông có gì buồn, mà vẫn muốn mè nheo
Bỗng nhiên mong ai bên cạnh khe khẽ
Bật nhạc buồn để cho mình hát theo.
Có những ngày chỉ muốn ngủ li bì
Chẳng còn sức cố gắng gì nữa đâu
Có những ngày bỗng nhiên thấy vô vị
Vì cuộc đời, vẫn cố gắng lết đi …
ngủ.
Huong Thao Flower
Những ngày lênh đênh –
Lười –
Vì tác giả lười biếng quá nên người đọc phải đọc thơ chủ đề lười hoài zzz

Em nói mình chỉ thương anh chút ít
Em nói mình còn thương anh chút ít
Chút ít kia đã hoá theo mây trời
Chút ít kia theo anh xa vời vợi
Ngày đợi chờ, chỉ còn chút ít thôi.
Chút ít thôi mà tay không giữ nổi
Ngày qua ngày nỗi nhớ thêm xa xôi
Sợ ngày trái tim anh mở cửa
Chút ít kia cũng đã hết bồi hồi.
Em hỏi người sau những ngày trời mưa
Chút ít kia đến giờ người còn giữ ?
Chút ít kia có làm người tư lự
Về những ngày mình nói chuyện say sưa.
Em nói mình chỉ thương anh chút ít …
Huong Thao Flower

Mùa chò chò – Lê Hồng Phong
Lúc vấp ngã lại muốn về nơi xưa
Đi chân trần trên thảm rêu xanh thẳm
Lê Hồng Phong cánh chò chò nhiều lắm
Theo gió về từ Đại học tự nhiên. (*)
Cuộc đời này nhiều phương trình vô nghiệm
Mà thầy bảo em không giải được đâu
Nhiều năm sau bây giờ tôi mới hiểu
Dốc hết lòng – chỉ chuốc lại buồn đau.
Con đường ấy, tôi vẫn đi mỗi ngày
Vẫn rộn ràng trà sữa, cá viên chiên
Vẫn như vậy trong lòng luôn lưu luyến
Về tháng ngày tưởng mình có thể bay.
Tôi về đây những kí ức đong đầy
Tìm chiếc vé trở về những giấc mơ
Hoa điệp vàng vẫn như hè năm ấy
Chỉ lòng mình bây giờ đã đổi thay …
Huong Thao Flower
(*) Giải nghĩa: hằng nằm cứ vào độ tháng 4, sân trường LHP lại được hưởng những cơn gió lộng mang theo hoa chò từ hướng Đại học Tự Nhiên cạnh bên thổi về.
