Mình chia tay không phải vì tan vỡ
Mình chia tay không phải vì tan vỡ
Mà yêu thương cũng phải đến trạm dừng
Anh đứng lại, em một mình bước xuống
Ngoảnh mặt lại, đã trở thành người dưng.
Mình chia tay không phải vì hờ hững
Mà cả hai đã suy nghĩ quá nhiều
Anh cứ nghĩ mình nên tự gánh chịu
Biết kể sao cho em những nỗi buồn.
Vì như thế, em nghĩ mình nên buông
Để chẳng ai nặng lòng, chẳng ai có lỗi
Mình chia tay đâu phải vì hờn dỗi
Chỉ là vì đến đấy … mình nên thôi …
Mình chia tay vì bây giờ cũng đủ
Đủ yêu thương, đủ ngày tháng đợi chờ
Đủ một mình ôm những nỗi lo sợ
Để mỗi người tự viết tiếp ước mơ.
Huong Thao Flower
#2125
#TwentyFiveTwentyOne
“Tận cùng của tan vỡ
Anh có biết là gì không?
Là ngày em vẫn trông rất xinh đẹp
Hẹn anh ở nơi phố quen, rồi chia tay… ”
– Han Sara – Will

Có những lời tạ từ tôi chưa nói
Có những lời tạ từ tôi chưa nói
Tôi mong người hạnh phúc đến trăm năm
Và sau này có những lúc âm thầm
Xin nhớ đến thăng trầm mình đã qua.
Có những lời tạ từ chưa thể nói
Chắc người biết yêu thương đâu bằng lời
Chắc người biết tôi đã từng chờ đợi
Trong những ngày vô vọng nhất thanh xuân.
Cám ơn người cùng bước qua gian truân
Cùng tôi yêu những điều thật đơn giản
Cám ơn người vì đã có giây phút
Tôi tưởng mình hạnh phúc nhất thế gian.
…
Cám ơn người vì đã rời bỏ trước
Cho tôi tìm nhân duyên khác trong đời.
Huong Thao Flower
“Tuổi trẻ ấy, thật buồn cười,
đi qua bao nhiêu ngọn núi, con sông cũng không mệt.
Vậy mà có lúc mới đi qua một người thì đã muốn chùn chân.”

Gặp lại em sau những ngày xưa cũ
Gặp lại em sau những ngày xưa cũ
Khi trong lòng nỗi nhớ đã phai phôi
Khi trong tôi tim không còn đau nhói
Bài hát buồn cũng chẳng thấy chơi vơi.
Nhiều năm rồi tôi chẳng còn chờ đợi
Nỗi buồn cũ từ lúc nào ngủ yên
Chắc em cũng thế, thôi muộn phiền
Chỉ là nhạt màu kí ức về nhau.
Và một ngày vô tình ta gặp lại
Mỉm cười lần đầu kể từ nỗi đau
Và tôi và em còn e ngại
Nhưng an yên lòng, chuyện đã qua.
Cuộc sống vẫn thế trôi đi mà
Tuy chút nỗi buồn còn chưa phôi
Cũng có đôi điều tôi muốn hỏi
Nhưng đã qua rồi, khép lại thôi.
Tình buồn đẹp vì những điều dang dở
Thanh xuân đẹp vì bao niềm mộng mơ
Có khi không bước chung con đường ấy
Có khi mất nhau trong cuộc đời này
Vậy lại hay …
Hương Thảo Flower
Cảm hứng từ dự án âm nhạc “Truyện ngắn” Hà Anh Tuấn – Phan Mạnh Quỳnh

Bài thơ có chàng trai viết lên cây
Ngày ấy khi tôi còn non dại
Có một tình bạn tuổi thơ ngây
Tôi hay hẹn nhỏ ở gốc cây
Có tán lá to và xanh mát.
Ngày ấy tôi hay nghêu ngao hát
Và tập gảy đàn như lũ con trai
Ngày ấy tôi biết chỉ vài bài
Sao nhỏ nghe và cười khúc khích.
Vì nhỏ cười nên tôi thấy thích
Hứa tặng riêng một bài cho nhỏ thôi
Nhỏ lại cười hồn nhiên và nhỏ nói:
Cậu phải nhớ giữ lời đấy nghe chưa ?
Những năm ấy trốn những cơn mưa
Tôi và nhỏ dưới gốc cây che tập sách
Tôi lại hát trong cơn mưa tí tách
Nhỏ lại cười – chẳng hiểu làm sao …
Ngày ấy tôi vẫn không thể nào
Viết cho nhỏ món quà mà tôi hứa
Làm gì có ca từ nào chan chứa
Đủ viết về em – Nhỏ của tôi…
…
Và một ngày nhỏ bỏ lại tôi
Về chốn phồn hoa, cùng cha mẹ
Chỉ còn tôi và gốc cây lặng lẽ
Ôm nỗi buồn và nỗi nhớ đơn côi.
Và mỗi chiều còn mỗi mình tôi thôi
Ngồi đàn hát bên gốc cây nhớ nhỏ
Viết lên thân cây những điều người chưa tỏ
Gửi nỗi lòng trong câu hát thẩn thơ…
Dưới gốc cây ấy tôi vẫn chờ
Một cuộc tình người ta bảo trẻ thơ
Là quên nhanh thôi, chẳng thể nhớ
Mà sẹo kéo dài với giấc mơ.
Và năm ấy tôi nào đâu có ngờ
Bài hát ấy theo tôi nhiều năm nữa
Cũng như tôi theo em dài muôn thuở
Em ở đâu vậy nhỏ của tôi… ?
Hương Thảo Flower
“Đời muôn ngả mang số kiếp đổi thay
Rồi khi tình cờ gặp lại hai thân phận khác dẫu tên người vẫn vậy”

Cảm hứng từ dự án âm nhạc “Truyện ngắn”
Mắt biếc
Hà Anh Tuấn
Phan Mạnh Quỳnh
Anh về Đà Lạt tìm em
Anh đã về Đà Lạt
Đi tìm em từ lâu
Mà tìm hoài chẳng thấy
Nghĩ em đã nhạt màu.
Anh vẫn còn đau đáu
Những nỗi niềm ngày xưa
Sao em không hẹn nữa
Dốc vắng anh đợi chờ.
Rồi nay đọc bài thơ
Em còn yêu Đà Lạt
Trong em anh chưa nhạt
Nên anh lại thẫn thờ.
Huong Thao Flower
“Tôi chết trong em bao giờ
Mỗi sớm ban mai thành phố mơ
Nỗi nhớ lang thang chiều mùa đông
Mùa đông dài đến vạn ngày”

Em ba mươi tuổi trăng tròn thanh Xuân
Em ba mươi tuổi dễ thương
Mặt em phúng phính má hồng hây hây
Tự biết trồng những vườn cây
Tự tay chăm sóc bông hoa tặng mình.
Em ba mươi tuổi thật xinh
Vì chân đã bước vài ba mối tình
Em xinh vì biết thương mình
Em xinh vì chọn hành trình mình đi.
Ba mươi em đẹp thầm thì
Làm cho kẻ khác hiếu kì với em
Em đẹp với những nghĩ suy
Em đẹp khi biết ước mơ đời mình.
Ba mươi chẳng vội làm chi
Lấy chồng cũng được, không chồng chẳng sao
Tình yêu vẫn rất nhiều màu
Vẫn là e ấp hồng đào môi son.
Ba mươi là sắp trăng tròn
Nên thanh xuân đó vẫn còn đợi em.
Hương Thảo Flower
Ba mươi là một lứa tuổi rất đẹp.
Vì khi đó bạn bắt đầu có tất cả: .. tự chủ, sắc đẹp, sự nghiệp, tài chính và ước mơ. Và quan trọng hơn, bạn biết được: Tôi là ai, và tôi muốn trở thành một người như thế nào. Nên tất cả chỉ mới là bắt đầu

Vợ chồng là nợ là duyên
Vợ chồng là nợ là duyên
Là hai số kiếp gắn liền với nhau.
Lúc hạnh phúc, lúc u sầu
Và cả những lúc đớn đau vô cùng.
Có duyên mới được trùng phùng
Có nợ nên mới đi chung con đường.
Dù ngoài đó, lắm người thương
Dù rằng ngoài đó, lắm đường để đi.
Dù cuộc đời lắm nghĩ suy
Thì ta hãy vẫn thầm thì với nhau.
Thầm thì kể những nỗi đau
Thầm thì giữa những mưa ngâu cuối mùa.
Nằm nghe những cơn gió lùa
Giữa mùa thu mát bông đùa với nhau.
Huong Thao Flower

Khi người lớn chia tay
Có những người khi họ chia tay
Khóc thật nhiều trong nỗi buồn vô tận
Vì càng thương họ lại càng giận
Giận người ta, giận cả chính mình.
Có những người chỉ biết lặng thinh
Chẳng nói gì cả cứ một mình
Không rõ rằng đang vui hay hờn giận
Tưởng rằng người hoá đá đến trăm năm.
Có những người mãi chìm trong nghĩ suy
Nước mắt tuôn thành dòng mà chẳng biết
Tháng năm dài đầy những niềm hối tiếc
Để lỡ gì mà giờ phải biệt ly
Có những người chỉ vừa mới chia tay
Lại vội vã bắt đầu cuộc tình mới
Họ sợ cô đơn sợ chờ đợi
Vì sai lầm nên lại phải chia tay.
Có những người trong lòng cứ đinh ninh
Rằng người kia rồi sẽ quay trở lại
Cứ như thế như thế họ chờ mãi
Một ai đó xuất hiện bất thình lình.
Có nhiều người chia tay xong rất xinh
Bước xuống phố với áo quần xúng xính
Sau tháng ngày chờ đợi người ta hiểu
Giờ đã biết tự yêu bản thân mình.
Có những người trưởng thành từ nỗi đau
Mỉm cười hỏi sao người bỏ tôi lại
Nói cám ơn và những lời xin lỗi
Hạnh phúc hơn với những cuộc tình sau.
Lại có người nhẹ nhõm bước qua nhau
Buông gánh nặng và nói lời xin lỗi
Mà lời xin lỗi có bao giờ là đủ
Cho tháng ngày lãng phí tuổi thanh xuân.
Có những người đến khi phải chia ly
Mới biết được bản thân mình rất phũ
Ngủ một giấc mọi thứ tan biến mất
Buồn một lần để biết mình cũng ngu.
Rất nhiều người chẳng dám mở lòng ra
Để thứ tha thêm một lần nào nữa
Rất nhiều người đóng luôn những cánh cửa
Mà trái tim đang rất muốn bước vào.
Khi chia tay người ta phải làm sao
Giữa mênh mông muôn nghìn trùng câu hỏi
Mà đâu phải câu hỏi nào cũng có lời đáp
Đành chấp nhận một mình những nỗi đau.
Huong Thao Flower

“Một người từng thương nhiều thế giờ cũng hoá người dưng
Chỉ là ngừng yêu mà sao lại đau lòng đến thế”
Sao hôm nay người vội đi lấy chồng
Bàn tay ai đưa tôi qua lối nhỏ
Trái tim nào chưa bày tỏ tôi ơi.
Bàn chân nào hôm qua vừa bước tới
Thời gian nào đã vội bỏ tôi đi.
Suy nghĩ nào hôm qua còn dang dở
Nỗi nhớ nào giờ đã thành dòng sông
Đôi môi nào hôm qua còn căng mộng
Sao hôm nay người vội đi lấy chồng.
Má hồng nào hôm qua còn e ấp
Cuộc tình nào đã thổi tắt hôm nay.
Huong Thao Flower
Và bây giờ đã đủ nợ đủ duyên
Anh đã nghĩ mình chẳng đủ nợ đủ duyên
Trên con đường vỡ tơ duyên thành nhiều mối
Hai đứa song song không cùng lối
Chỉ cắt nhau ở vô cực vô cùng.
Em không ngờ có thể đi đến vô cùng
Gặp lại anh sau muôn trùng trắc trở
Và lần này trái tim đã mở
Và bây giờ đã đủ nợ đủ duyên.
Chốn trần gian vốn rất nhiều u phiền
Khi tình duyên do ông trời sắp đặt
Nhưng vì thương mình đã góp nhặt
Từng con đường trở lại với nhau.
Huong Thao Flower

Bài thơ “Và bây giờ đã đủ nợ đủ duyên”
Anh có muốn làm đồng bọn của em không ?
Anh có muốn là đồng bọn của em không
Là đồng minh suốt đời, là tri kỉ
Là đồng đội cùng phe cùng chiến tuyến
Ngồi cùng phà đưa mái chèo cũng nhau.
Là đồng bọn thì không được bỏ nhau đâu
Luật giang hồ từ lâu là như vậy
Nên em cho anh nghĩ lần nữa đấy
Xem anh có muốn là đồng bọn của em không
Vừa làm đồng bọn vừa làm chồng
Có đồng minh thế thì lời quá nhỉ
Đêm về hai đứa cùng thủ thỉ
Mưu đồ kế hoạch chuyện tương lai.
Thêm vài đứa nhỏ vào ngày mai
Để phe mình ngày càng thêm lớn nhỉ
Phe đồng minh suốt đời tri kỉ
Là duyên nợ kiếp này ở bên nhau.
Nhưng mà anh có muốn làm đồng bọn của em không ?
Huong Thao Flower

Có thể khi chúng mình gặp lại (Version 2)
“Có thể khi chúng mình gặp lại
Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua”
Có thể lúc đó anh đã làm cha
Cô gái mộng mơ giờ là mẹ
Anh không ngờ cuộc đời có một tấm vé
Để quay về gặp cô bé ngày xưa
Em vẫn ngồi hát những buổi chiều mưa
Đã có anh đây say sưa ở cạnh
Và còn điều gì anh vẫn chưa tỏ
Thì bây giờ hãy nói nhỏ cho anh nghe.
Hương Thảo Flower
Từ ý thơ Nguyễn Thiên Ngân
Có thể khi chúng mình gặp lại (Ver 1)
“Có thể khi chúng mình gặp lại
Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua”
Có thể lúc đó anh đã làm cha
Cô gái mộng mơ giờ là mẹ
Cuộc đời không bán anh tấm vé
Để quay về tháng ngày xa xưa.
Em có còn ngồi hát những chiều mưa
Còn vu vơ nhiều niềm vui bé nhỏ
Và còn điều gì anh vẫn chưa tỏ
Về những ngày tươi đẹp của hôm qua ?
Vì em chính là một món quà
Cho người em yêu và những đứa trẻ
Còn anh sẽ luôn chia sẻ
Cùng người vợ ngọt ngào âu yếm ngày mai.
Số phận này không có đúng hay sai
Anh biết ngôi nhà em xây luôn hạnh phúc
Yêu người em yêu đến từng giây phút
Chỉ cần mỉm cười khi mình gặp lại nhau.
Hương Thảo Flower
Từ ý thơ Nguyễn Thiên Ngân

Nếu cuộc đời này có bán tấm vé
Em cũng không về những tháng ngày xa xưa.
Em muốn về Đà Lạt
Em muốn về Đà Lạt
Giữa đèo Mimosa
Hoàng Gia Trang mưa nhỏ
Lạnh như kỉ băng hà.
Em nấp dưới hiên nhà
Đung đưa trên ghế gỗ
Nhâm nhi vài miếng mứt
Uống trà Atiso.
Ngược xe về thành phố
Đứng dưới Dốc Nhà Bò
Nhìn người ta dũng cảm
Bỗng thấy đời bớt lo.
Về ngồi đây chuyện trò
Góc nhỏ cà phê An
Mai anh đào cổ thụ
Che những bàn tay đan.
Ghé đồi thông hai mộ
Nghe lại chuyện tình buồn
Và thăm cô gái nhỏ
Nặng tình không thể buông.
Khi hoàng hôn rơi xuống
Nghe bài hát Cù Lần
Se mình bên bếp lửa
Giai điệu vẫn còn ngân.
Nói với cô đậu nành
Cho tôi ly đậu xanh
Nhớ bỏ nhiều vị nóng
Còn dư, tôi để dành.
Và những lúc chán chường
Khi cuộc đời u ám
Về ăn bánh tráng nướng
Thấy cuộc đời dễ thương.
Giữa Đà Lạt rừng thông
Bỗng thấy má đỏ hồng
Bỗng thấy lòng rung động
Hay là vì mùa đông.
Ở nơi đây không anh
Vẫn có sữa đậu nành
Vẫn có tàu hủ trắng
Chỉ là …trời bớt xanh…
Huong Thao Flower
“Những tháng ngày đã qua
có cây thông trước nhà
chờ em, thông dường như cũng đã già”

Tâm sự tuổi ba mươi
Anh rất sợ trái tim mình rung động
Và cũng sợ mình cưa đổ một ai
Vì anh sợ làm tim ai dậy sóng
Mà lòng mình vẫn chưa thể mở ra.
Anh sợ mình không thể đi xa
Cùng với ai, thêm một lần nào nữa
Anh sợ mình phải tự đóng cánh cửa
Khi trái tim đang rất muốn bước vào.
Khi bắt đầu già người ta phải làm sao
Giữa mênh mông muôn nghìn trùng câu hỏi
Những năm qua anh lúc nào sống vội ?
Mà sao giờ lòng chật chội khó khăn.
Người ta bảo anh lãng tử như trăng
Số đào hoa có gì đâu mà khổ
Mà đâu biết lòng ngàn cơn sóng vỗ
Xô vào bờ chẳng thể bình yên.
Anh chỉ muốn cuộc sống chẳng u phiền
Và chẳng muốn tim mình đập liên miên
Kí ức trong anh giờ cũng đủ
Yêu thêm lần nữa, phải chờ duyên.
Huong Thao Flower
Tặng bạn thân B.A
“Anh đã đi một phần ba cuộc đời
Mà sao trái tim vẫn còn một mình chơi vơi
Nhiều lần muốn đôi chân dừng lại nghỉ ngơi
Do anh khó hay là người khó em ơi ?”

Bài thơ Tâm sự tuổi ba mươi
Tống biệt hành người hãy tự đi
Đưa người người cứ đi sang sông
Người đừng ngoảnh lại sóng trong lòng
Tôi hóa bông hoa trên triền núi
Chẳng về biển rộng gặp dòng sông.
Đưa người tôi chẳng đưa sang sông
Vì tôi mệt lắm – tôi lười lắm
Vì người đã chọn sông thăm thẳm
Tống biệt hành, người hãy tự đi.
Vịnh “Tống biệt hành” của Thâm Tâm
Hương Thảo Flower
Có ai hiểu được một chữ duyên
Có ai hiểu được một chữ duyên
Có gì đâu lắm u phiền
Tôi và bạn gặp nhau trên phố
Nhìn vào ánh mắt, thế là duyên.
Có những chữ duyên rất an nhiên
Có những chữ duyên cũng rất hiền
Mỉm cười với bạn, tôi hạnh phúc
Chỉ cần có bạn là bình yên.
Lại có chữ duyên trông rất điên
Bởi vì có duyên mà mệt mỏi
Bởi vì có duyên mà đánh đổi
Đau đớn lòng dù đã hết duyên…
Có chữ duyên không phải là duyên
Nhưng mãi trăm năm mình mới hiểu
Nhiều người cố siết duyên quá chặt
Bởi vì như thế … mất nhiều duyên.
Có những chữ duyên dài triền miên
Có những chữ duyên rất thiêng liêng
Chàng trai năm ấy từng thương bạn
Bây giờ gặp lại thế là duyên.
Có phải bạn đang đi tìm chữ duyên
Có khó gì đâu, sao muộn phiền
Tư tâm tĩnh tại và hạnh phúc
Trái tim bạn sẽ nhìn thấy nhân duyên.
Hương Thảo Flower
Vịnh ngưu lang chức nữ
Hay là mình đừng gặp nhau nữa nha anh
Xem Ngưu Lang Chức Nữ ngàn năm đợi
Bắc cầu ô thước mỗi năm cao vợi
Mà nước mắt chất đầy dòng sông Ngân.
Người ta lầm nước mắt là mưa ngâu
Của tháng bảy âu sầu buồn nhân thế
Sao chúng mình phải đợi chờ như thế
Rồi dằn vặt một mình cả đêm thâu
Quên nhau đi anh quên nỗi sầu
Sống hạnh phúc, yên bình như ai khác
Giữ đôi chân chúng mình đừng đi lạc
Đừng để vô tình lần nữa gặp lại nhau.
Câu chuyện tình người đời ngàn năm ngưỡng mộ.
Chỉ là cổ tích tuổi mười tám đôi mươi
Huong Thao Flower
HAY LÀ MÌNH ĐỪNG GẶP NHAU NỮA NHA ANH
[VỊNH NGƯU LANG- CHỨC NỮ]
#phaidaucuoctinh
#htfpoem
Những ngày mình không gặp
Những ngày mình không gặp
Trời xối xả mưa tuôn
Hay vì trời cũng biết
Ai đó đang rất buồn.
Nguyện làm cơn mưa nhỏ
Gửi những nỗi niềm to
Vì biết anh còn đó
Cùng em, dưới bầu trời.
Mai này anh xa rời
Em biết gửi nơi nao
Làm sao để anh hiểu
Một người vẫn đang yêu ?
Thế nên những buổi chiều
Trời mưa dầm ướt đẫm
Anh ơi anh đừng trách
Trời có tội gì đâu.
Huong Thao Flower
#phaidaucuoctinh
Có một người bảo yêu em
Có một người người ấy bảo yêu em
Cũng giống như anh nhiều năm nhiều tháng trước
Mang cho em những cánh hồng đỏ ướt
Nói lời ngọt ngào ong bướm và trăng hoa.
Có một người người ta bảo yêu em …
Huong Thao Flower
Hẹn anh một ngày giữa mùa đông
Hẹn anh một ngày giữa mùa đông
Gặp lại em cùng những người bạn cũ
Đà Lạt gió đông buồn ủ rũ
Giờ có anh về ngồi hát mênh mông.
Gương mặt em hôm nay má đỏ hồng
Vì gió lạnh, khăn len choàng áo ấm
Hay hạnh phúc khi em được nhìn ngắm
Người ngồi hát Chuyện của mùa đông.
Những bông hoa đang nở giữa rừng thông
Như thanh xuân như một thời tuổi trẻ
Như người bạn kế bên đang khe khẽ
Hát ngọt ngào những bản tình ca.
Mình hẹn hò thêm nữa anh nha
Dù mùa đông có ngàn cơn gió cuốn
Để trái tim mình thắp lại ước muốn
Khép nỗi buồn viết tiếp những yêu thương.
Hương Thảo Flower
Viết tặng Anh Hà Anh Tuấn
và concert See Sing Share Gấu Đà Lạt mùa đông 2018
“Chuyện của mùa đông
Chuyện của những ngón tay đan
Chuyện của những cái ôm nhau thật chặt …”
Thư cám ơn đám cưới
Một tối mùa xuân phố đầy hoa
Người rạng rỡ đến dẫu đường xa
Gửi lời chúc phúc đôi bạn trẻ
Hạnh phúc trăm năm một mái nhà.
Những điều hân hoan người chia sẻ
Vài điều thiếu sót xin bỏ qua
Ngàn lời chúc phúc tôi quý giữ
Gửi người muôn ngàn nỗi mến thương.
Huong Thao Flower
31.3.2019

Ước gì mấy bữa trời mưa
Ước gi mấy bữa trời mưa
Có người ngồi cạnh say sưa uống trà
Ước gì người gọi matcha
Còn mình mình gọi hồng trà Phúc Long
Ước gì hai đứa trà xong
Chở người dạo phố vòng vòng thích ghê.
Mình giả bộ hỏi ngô nghê
Rằng người người có đam mê uống trà ?
Ước gì người rất thật thà
Gật đầu nói khẽ là người rất mê.
Mình lại giả bộ ngô nghê:
Là mình mê bạn như mê uống trà.
Huong Thao Flower
Anh có còn thương em
Anh có còn thương em
Sau tháng ngày như vậy
Anh có còn che đậy
Tình cảm nào cho em ?
Vì đôi khi em thấy
Anh lạc trong giấc mơ
Và trong cả bài thơ
Ngày hôm qua em viết.
Là anh, đôi mắt biếc
Là nụ cười giòn tan
Chàng trai hay phàn nàn
Cộc lốc và khô khan.
Dẫu một chút muộn màng
Vẫn còn đó hoang mang
…
Mà đôi lần muốn hỏi
Anh có còn thương em ?
Huong Thao Flower
“Tìm trong ngọn gió tiếng anh cười
Lời ca ngày xưa nay đã khác xa nhiều
Vì anh còn nhớ hay anh quên rồi
Tình em mãi còn …”
Em vẫn còn thương anh
Em vẫn còn thương anh
Chưa bao giờ dừng lại
Chưa bao giờ sợ hãi
Những nỗi sợ cô đơn
Dẫu là ngày giông tố
Hay là ngày sao băng
Mưa tan và gió lạnh
Em vẫn còn thương anh.
Em vẫn thường thương anh
Bằng màu của nỗi nhớ
Ngọt ngào của kí ức
Nồn nàng của hương thơm.
Như sương mai buổi sớm
Trượt nhẹ nhàng qua tay
Nỗi buồn vừa chơm chớm
Nỗi nhớ nào chưa phai.
Tuy trái tim chưa lành
Em vẫn còn thương anh…
Huong Thao Flower
“Từng con sóng ngày đêm vẫn xô xô từng cơn
Cả đến trăm năm còn thương…”
Thằng bạn thân có bồ
Thằng bạn thân có bồ
Hớn hở cười tít mắt
Vui mừng lộ ra mặt
Bắt đầu chuỗi ngày yêu
Sao nó có người yêu
Cô gái nào thật liều
Chịu anh ế hẩm hiu.Bớt một đứa khìu khìu
Bớt một đứa chọc trêu
Mỗi lúc mặt mếu mếu
Bớt một đứa lêu lêu.Thằng bạn thân có bồ
Nhỏ bạn
Buồn chút ít.
Huong Thao Flower
Bài thơ Thằng bạn thân có bồ
Em có là gì của anh đâu
Em có là gì của anh đâu
Mà dám than dám hờn oán trách
Mà để người thương, người thấy tội
Mà để người giữ hoài kỉ niệm của em thôi.
Em ước mình là lựa chọn của anh
Là bài toán nhức đầu anh sẽ giải
Dù một lần thôi, dù không là mãi mãi
Cũng cho mình một cơ hội ở bên nhau.
Nhưng
Em chẳng bao giờ là lựa chọn của anh đâu
Từ ban đầu đã không là như thế
Nên thế nào ông trời cũng không thể
Mang hai đứa mình đặt để ở bên nhau.
Hương Thảo Flower
Bài thơ “Em có là gì của anh đâu”
“Cầu vòng tan sau mưa mình em đứng chờ
Vì gió mang anh về nơi chốn nào”
– Người dưng ngược lối – Phạm Quỳnh Anh
Có những ngày ta đi tìm câu trả lời
Có những ngày ta đi tìm câu trả lời
Cho câu hỏi nghìn năm dài chẳng biết
Có những ngày tìm một vòng tay xiết
Mà quên rằng mình đã lỡ biệt ly.
Có những ngày nàng khép đôi bờ mi
Và yên lặng cùng trái tim ù lì
Kí ức thuộc về hình bóng cũ
Từ lúc nào chân chẳng chịu bước đi.
Một chuyện tình mỏng như cánh tường vi
Mãi nghĩ suy vì câu hỏi nghìn năm ấy
Vùi lấp mình tìm hoài chẳng thấy
Tìm đến lúc một người đã bước đi.
Huong Thao Flower
Bài thơ “Có những ngày ta đi tìm câu trả lời”
“Cuộc tình xưa phai dấu từ một buổi chiều thật buồn mây xám theo nhau về ..”
Có sao đâu em

Có sao đâu em nếu một ngày
Những niềm thương bay về một nơi khác
Đôi bàn chân người vô tình đi lạc
Để lại vô hình những nỗi nhớ cô đơn.
Có sao đâu em nếu một ngày
Mất một người trái tim thương vời vợi
Thì hờn ghen trách móc hay chờ đợi
Bỗng vô duyên lạc lối giữa cuộc đời,
Những nỗi buồn là những điều phù du
Vì cuộc đời đầy sương mù như thế
Có tháng ngày nhiều nhiều điều không thể
Cứ đua nhau dồn dập đến trong đời.
Và em ơi khi tâm hồn phơi phới
Lỡ chuyến đầu để về với nhau
Thì có sao đâu hãy để trái tim đợi
Bắt chuyến tàu sau hạnh phúc đong đầy.
Có sao đâu em nếu một ngày …
Và ngày đó cũng có sao đâu em.
Huong Thao Flower
Bài thơ Có sao đâu em
“Này em ơi trăm năm sau, những vui buồn kia sẽ về đâu
Biết cuộc đời, mình phù du lắm em ơi ”
Này em ơi – Tùng
Không thể và có thể

Có thể em đã từng yêu anh
Bằng hoang sơ của một thời tuổi trẻ
Bằng trái tim cùng những lời thỏ thẻ
Bằng khờ khạo ngông cuồng tuổi đôi mươi.
Có thể anh cũng từng yêu em
Bằng vụn về của tình đầu dại dột
Bằng trái tim trong đó chỉ có một
Bằng lỗi lầm luôn nghĩ được khoan thai.
Và có thể mình cũng không nghĩ ngày mai
Hai đứa chia tay, mỗi người lạc lối
Là vì ai hay vì mình nông nổi
Kỉ niệm phai mờ khép lại những mùa sau.

Bài thơ Không thể và có thể
Có thể mình chẳng thể về với nhau
Dù đôi lúc em vẫn quay đầu nhìn lại
Xem chúng mình đã bên nhau lâu thế
Từ lúc nào cũng đã hết say mê.
Hay bởi vì cuộc đời vẫn như thế
Rất nhiều điều có thể sẽ xảy ra
Nhưng bây giờ em biết mình không thể
Đón cùng nhau những điều có thể trong đời.
Hương Thảo Flower
Bài thơ Không thể và có thể
Này người yêu bé nhỏ của anh ơi
Này người yêu bé nhỏ của anh ơi
Anh không biết đời nhiều khó khăn chờ đợi
Anh chỉ biết lòng mình vẫn vời vợi
Vun đắp mỗi ngày những nỗi nhớ thương em.
Anh đang học trưởng thành để yêu thương
Học giữ người anh thương và tất cả
Anh học những điều vốn dĩ là rất lạ
Đưa chuyện tình mình qua ngàn bão giông.
Những nỗi buồn là những chuyến phiêu lưu
Cho tình yêu nhiệm màu hơn có thể
Để sau này kể con mình nghe như thế
Về tháng ngày bố mẹ đã đi qua.
Này người yêu bé nhỏ của anh ơi
Chỉ cần tin và chờ an hem nhé
Vì anh tin, anh tin mình có thể
Nắm tay em đi suốt đoạn đường đời.
Hương Thảo Flower
Bài thơ xin tặng 2 đứa bạn: BS ngoại niệu Phan Huỳnh Tiến Đạt và Thanh Trúc. Chúc 2 đứa sớm đến được bến bờ hạnh phúc.
Sài Gòn mùa thu mưa giông bão
Sài Gòn mùa thu mưa giông bão
Trượt dài nỗi nhớ những mùa yêu
Tim đảo liêu xiêu vì gió lớn
Hạnh phúc trái mùa, lũ cuốn trôi.
Sài Gòn giông bão mãi không thôi
Tôi níu người đi chân chùng bước
Sao người không ở đừng đi nữa
Và để Sài Gòn đừng bão giông.
Người đi một người nhớ mong mong
Người ngóng người trông người xa vợi
Biết đâu ngày về chẳng thể thấy
Một nửa Sài Gòn bị bão giông.
Hương Thảo Flower
Hay là mình bỏ trốn cùng nhau

Hay là mình bỏ trốn cùng nhau
Nắm tay nhau mua một cặp vé tàu
Lên vùng cao se se mùa gió rét
Mặc áo lạnh, chăn ấm, choàng khăn len.
Một thiên đường nhỏ chốn vùng ven
Bên thành phố ít bon chen lừa lọc
Chỉ hoa hồng mỗi ngày đua nhau mọc
Lễ nhân tình trồng hoa dại tặng tình nhân.
Con đường đèo, thung lũng đồi dốc cao
Thượng đế trao những ngọt ngào tuổi trẻ
Ngài se duyên những trái tim non dại
Yếu ớt lòng giữa cuộc đời mưa giông.
Về cùng nhau vẽ tiếp những giấc mơ
Nơi mảnh đất hoang sơ nhiều màu mỡ
Gieo cùng nhau những hạt mầm sẽ nở
Vươn tới chân trời điều ước tuổi thanh xuân.
Sớm tinh mơ khung cửa sổ phủ mờ
Sương gieo lạnh làm ngón chân đan chặt
Choàng tỉnh dậy những niềm yêu tấp nập
Vẫn ấm lòng hạnh phúc buổi ban mai.
Huong Thao Flower
Đà Lạt tôi mơ
“Này em ơi, không bao lâu những chuyến tàu đưa ta về nhau
Bắt chuyến đầu
Hay đợi nhau,
Bắt chuyến sau ?”
Hẹn anh kiếp sau

Hẹn anh kiếp sau mình gặp lại
Cho vơi niềm nhớ nỗi niềm thương
Hẹn hò trở lại những vấn vương
Đã trăm năm mình vùi sâu chôn giấu.
Một kiếp sau không có những nỗi đau
Của trần gian kiếp này mình bỏ lại
Từ “chia tay” cũng đi vào huyền thoại
Mình gặp nhau lúc rong chơi mệt nhoài.
Sẽ nhận ra anh từ ánh mắt
Em nhìn sâu thẳm từ trái tim
Chỉ cần anh
Chỉ cần đến nơi hẹn
Em giữ nghẹn ngào, kể anh nghe.
Mình yêu nhau không chỉ những mùa ghé
Bỏ qua cả những luật đời khắt khe
Hai đứa mình suốt đời là một phe
Là đồng minh, nhân tình, là tri kỉ.
Tạm biệt anh kiếp sau mình gặp lại
Còn kiếp này khép lại những phôi phai
Để bờ vai anh còn là điểm tựa
Cho một ai khác ở trên đời.
Hương Thảo Flower
“Hằng đêm có những phong thư chẳng gửi cho ai
Chỉ viết cho vơi niềm đau. Vì nỗi nhớ trong em còn sâu
Đời nhiều lắm mệt nhoài,sao vẫn ngu ngơ yêu một ai
Dù ngần ấy xa xôi từ khi em buông tay anh không lời biệt ly”
– Nơi nào có anh – Bích Phương
Này anh ơi đừng yêu em nhiều quá
Này anh ơi đừng yêu em nhiều quá
Em sợ mình bé nhỏ để yêu anh
Em sợ mình lười tay không nắm
Lạc mất anh giữa phố xa đông người.
Này anh ơi tim em nhỏ lắm
Mà chất đầy nỗi nhớ của anh thôi
Anh lấy vê đi để tim thôi chật chội
Lấy cả em về một chuyến – đỡ lôi thôi.
Mà anh ơi anh đừng đi quá vội
Chân không dài chẳng đuổi kịp theo anh
Mình chậm thôi, giữ những chân thành
Lụm lặt kí ức để dành cho nhau.
Và anh ơi những gì em chôn giấu
Anh đừng nhìn với những nỗi lo âu
Em không sao đâu vì giờ em đã
Có anh rồi, nỗi nhớ được gần nhau.
Này anh ơi cứ yêu em nhiều nhé
Em giả vờ nói vậy đấy thôi anh.
Huong Thao Flower
Bài thơ Này anh ơi đừng yêu em nhiều quá
Ngỡ
Em ngỡ mình là nắng
Tự cho mình chói chang
Tự nghĩ mình lấp lánh
Sưởi ấm trái tim người.
Em ngỡ mình là mưa
Xua chuyện cũ người xưa
Đong lại niềm chan chứa
Cho anh hạnh phúc thừa
Còn ngỡ mình là gió
Ôm ấp nỗi âu lo
Cho anh không phiền muộn
Thổi bùng bao khát khao.
Ngỡ mình là ngôi sao
Ngọt ngào và sáng tỏ
Soi anh về lối nhỏ
Trước ngõ em đợi chờ.
Ngỡ mình là bến đỗ
Ngỡ mình là biển sâu
Là thiên hà vũ trụ
Của anh,
em ngỡ ngàng
Huong Thao Flower
“Nên em lùi bước về sau, để thấy anh rõ hơn
Để có thể ngắm anh từ xa, âu yếm hơn” …
Bài thơ Ngỡ
Nếu tôi có được mẫu giấy quỳ
Nếu tôi có được mẫu giấy quỳ
Đo pH xem lòng người sâu cạn
Đo tình thương mà người nói vô hạn
Là thương tôi hay là tự thương người…
Nếu tôi có được mẫu giấy quỳ
Đo miệng lưỡi những người đời cay nghiệt
Đo lương tri người so đo hơn thiệt
Màu ố vàng hoen nát nhuộm thâm tâm.
Nếu tôi có được mẫu giấy quỳ
Đo nỗi nhớ trong tim mình đậm đặc
Bỏ bì thư chẳng cho người biết mặt
Bắt đền người làm bỏng trái tim tôi.
Và tôi lấy cả mẫu giấy quỳ
Đem đo nồng độ những tình si
Những kẻ hoang du yêu lì lợm
Chẳng phí lòng cho tuổi trẻ tươi xanh.
Nếu tôi có được mẫu giấy quỳ
Đo tình yêu đôi mình đang rực cháy
Đem trưng bày nơi mỗi ngày tôi thấy
Mai này già biết mình đã từng say.
Huong Thao Flower
Có những người chẳng đủ nợ đủ duyên
Có những người chẳng đủ nợ đủ duyên
Đến với nhau chẳng kịp thời kịp lúc
Đi vẩn vơ tháng năm dài mỏi mệt
Bỏ qua rồi cơ hội ở bên nhau.
Có một kẻ đã phải đợi rất lâu
Chờ người chuyện trò cả đêm thâu
Chờ tâm hồn trái tim mình khắc khoải
Lại lướt qua nhau giữa cuộc sống muôn màu.
Có một người có thể quên rất mau
Câu chuyện đẹp như giấy nhàu cũ nát
Còn người kia trái tim đau xào xạc
Quặn thắt lòng ôm kí ức đã qua.
Và vài người đi tìm nợ tìm duyên
Tìm cho đủ thắt tơ lòng hạnh phúc
Rồi oan ức vì tơ hồng không chặt
Tự vùi mình vào nỗi sợ triền miên.
Rồi những người chẳng đủ nợ đủ duyên
Day dứt hỏi mình yêu thương chưa đủ ?
Hóa dại khờ ôm theo hình bóng cũ
Đủ tháng ngày mà nỗi nhớ chẳng phai…
Huong Thao Flower
“Bài thơ có những người chẳng đủ nợ đủ duyên”
“Cuộn mình trong nỗi nhớ
Cho đến bao giờ mình mới quên được nhau…”
Và tôi biết rằng bi kịch của tình yêu không phải là những người không đủ yêu thương nên không đến được với nhau, mà là những người đủ yêu thương nhưng vẫn không đến được với nhau.
Lời nói dối
Tôi chọn lời nói dối
Để gửi lời yêu thương
Tôi chọn không thành đôi
Tránh người đời soi mói
Khi đường chẳng chung lối
Thì hững hờ vậy thôi
Những vội vàng đôi môi
Mai phai phôi tôi giữ.
Đừng buông lời từ chối
Khi không nói lời yêu
Lặng lẽ những buổi chiều
Hồn liêu xiêu ai hát.
Dù lối đi hai ngã
Dù đường đời chia đôi
Tôi chọn lời nói dối
Để giữ trái tim tôi …
Huong Thao Flower
Bài thơ Lời nói dối
“Hãy cứ đi về nơi xa ấy
Nhưng đừng đi quá xa vời, để tôi được dõi theo người…” : )
Bài thơ được lấy cảm hứng từ bài hát: “Tháng tư là lời nói dối của em” của Hà Anh Tuấn và “Làm ơn” của Trần Trung Đức.
Lỡ (hoa liễu ơ)
Là lỡ thương lỡ nhớ lỡ say sưa
Lỡ nắm tay lỡ vài lần hò hẹn
Lỡ buông lời trong lòng mình chất chứa
Người lỡ nhìn những nỗi sợ chôn sâu.
Tôi lỡ thấy trong mình những nỗi sầu
Bị chôn giấu khi một người đã đến
Những câu chuyện cùng một người thương mến
Có lúc nào cũng đã lỡ khắc ghi.
Và tôi biết tôi biết mình đã lỡ
Lỡ tim mình mộng mị giữa giấc mơ
Và tôi biết trong thơ tôi cũng lỡ
Gửi vu vơ những nỗi nhớ dại khờ.
Hương Thảo Flower
Bài thơ Lỡ
“Một loài hoa không có trong vườn xinh là do em đã quá yêu mà ra
Người ta cho hoa liễu ơ là khi đã lỡ yêu một người”